12 Bà Mụ
Đăng nhập

Để đăng nhập vào hệ thống, bạn phải có tài khoản thành viên đã đăng ký. Việc đăng ký chỉ tốn mất của bạn một chút thời gian nhưng bù lại bạn có thể sử dụng đầy đủ công cụ và chức năng trong hệ thống dành cho thành viên. Quản trị viên có thể thay đổi quyền hạn của những thành viên đã đăng ký. Trước khi tiến hành đăng ký, hãy chắc chắn rằng bạn đã biết rõ về những điều khoản của chúng tôi và các chính sách có liên quan khác. Bạn cũng phải chắc chắn rằng đã đọc kỹ nội quy riêng của từng chuyên mục trong diễn đàn.
12 Bà Mụ
Đăng nhập

Để đăng nhập vào hệ thống, bạn phải có tài khoản thành viên đã đăng ký. Việc đăng ký chỉ tốn mất của bạn một chút thời gian nhưng bù lại bạn có thể sử dụng đầy đủ công cụ và chức năng trong hệ thống dành cho thành viên. Quản trị viên có thể thay đổi quyền hạn của những thành viên đã đăng ký. Trước khi tiến hành đăng ký, hãy chắc chắn rằng bạn đã biết rõ về những điều khoản của chúng tôi và các chính sách có liên quan khác. Bạn cũng phải chắc chắn rằng đã đọc kỹ nội quy riêng của từng chuyên mục trong diễn đàn.
12 Bà Mụ
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

12 Bà Mụ

♣ 12 Bà Mụ ♣
 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 
Rechercher Advanced Search
Đăng Nhập
Tên truy cập:
Mật khẩu:
Đăng nhập tự động mỗi khi truy cập: 
:: Quên mật khẩu
Latest topics
» co ba co don ne
Một Góc Sài Gòn I_icon_minitimeThu Mar 04, 2010 5:35 pm by BoKoNan

» ANDREE RAP NO.1
Một Góc Sài Gòn I_icon_minitimeFri Feb 19, 2010 10:20 am by NOT

» nam moi ! bac 2 gop vai y kien ! va` de^` an dua ra de cai thien nhom them tot !
Một Góc Sài Gòn I_icon_minitimeThu Feb 18, 2010 1:19 pm by NOT

» tan xuan chuc tet co BA !
Một Góc Sài Gòn I_icon_minitimeThu Feb 11, 2010 12:51 pm by NOT

» bigbang virus ( :) )
Một Góc Sài Gòn I_icon_minitimeTue Feb 09, 2010 2:07 pm by NOT

» cute of bigbang
Một Góc Sài Gòn I_icon_minitimeTue Feb 09, 2010 2:01 pm by NOT

» gd cute ( bigbang)
Một Góc Sài Gòn I_icon_minitimeTue Feb 09, 2010 1:55 pm by NOT

» lokk at me ( tae yang )
Một Góc Sài Gòn I_icon_minitimeTue Feb 09, 2010 1:52 pm by NOT

» la la la ( bigbang)
Một Góc Sài Gòn I_icon_minitimeTue Feb 09, 2010 1:50 pm by NOT

» lies ( bigbang)
Một Góc Sài Gòn I_icon_minitimeTue Feb 09, 2010 1:49 pm by NOT

Top posters
BoKoNan
Một Góc Sài Gòn I_vote_lcapMột Góc Sài Gòn I_voting_barMột Góc Sài Gòn I_vote_rcap 
NOT
Một Góc Sài Gòn I_vote_lcapMột Góc Sài Gòn I_voting_barMột Góc Sài Gòn I_vote_rcap 
Haruki-san
Một Góc Sài Gòn I_vote_lcapMột Góc Sài Gòn I_voting_barMột Góc Sài Gòn I_vote_rcap 
onelove090
Một Góc Sài Gòn I_vote_lcapMột Góc Sài Gòn I_voting_barMột Góc Sài Gòn I_vote_rcap 
tinh_mgv
Một Góc Sài Gòn I_vote_lcapMột Góc Sài Gòn I_voting_barMột Góc Sài Gòn I_vote_rcap 
b1g_s1n
Một Góc Sài Gòn I_vote_lcapMột Góc Sài Gòn I_voting_barMột Góc Sài Gòn I_vote_rcap 
sonimax
Một Góc Sài Gòn I_vote_lcapMột Góc Sài Gòn I_voting_barMột Góc Sài Gòn I_vote_rcap 
yukikim15
Một Góc Sài Gòn I_vote_lcapMột Góc Sài Gòn I_voting_barMột Góc Sài Gòn I_vote_rcap 

 

 Một Góc Sài Gòn

Go down 
Tác giảThông điệp
BoKoNan
Goldie
BoKoNan


Tổng số bài gửi : 353
Birthday : 22/04/1996
Zodiac : Taurus
Chinese zodiac : Rat
Join date : 12/12/2009
Thanks : 1
Đến từ : Oblivion

Một Góc Sài Gòn Empty
Bài gửiTiêu đề: Một Góc Sài Gòn   Một Góc Sài Gòn I_icon_minitimeFri Dec 18, 2009 8:43 pm

Thu rất ghét cái tên của mình: Nguyên Thu. Cứ
khi nào cô mãi suy nghĩ, quên không cười thì người khác lại bảo: Sao
trông mặt đầy cả một mùa Thu buồn vậy? Không lẻ lúc nào cũng phải cười
thì méo mất cái quai hàm, còn gì là vẻ xinh xắn của tôi? – Thu thường
bực bội nghĩ như thế, nhưng cô lại mỉm cười, khoe hai cái răng chó nhọn
phát khiếp – Cho chúng nó chạy không kịp luôn.
Cả ngày ngoài đường nắng nôi, về đến nhà chỉ mong được yên
tĩnh, thế mà có được yên thân đâu, nhà tập thể mà: Bên cạnh bé khóc,
trên lầu mở nhạc muốn bể lổ tai, dưới lầu mở đá banh, hò hét như ngoài
sân vận động.
Chiều nay, cô đầy lòng bực bội vì cô bé hàng xóm lại tỉ tê
khóc sau cửa. Thương nó quá, nhưng lại phải làm tượng gỗ, chẳng biết
làm sao. Cứ nghĩ đến bà mẹ của nó là cô muốn phát bệnh. Con khóc, không
dỗ, cứ mãi dán mắt vào tivi, gặp đoạn phim buồn thì nước mắt như mưa.
Em bé đã 3 tuổi mà cứ nhét vào ngồi trong cái xe dành cho em bé tập đi,
cấm không cho leo ra. Nhà rộng nhé, cứ ngồi trong đó mà lê la, khỏi
phải lo nó sờ công tắc, nó lật cái quạt, nó vạch lên tường … Túm lại
là: không có cửa để phá phách.
Thỉnh thoảng, mẹ nó lại lấy tấm gỗ to chặn cầu thang, cho em
bé ra ngoài, chạy một mình trên hành lang trong cái xe trứ danh đó.
Muốn bồng nó ra, phải xin phép mẹ nó cho nó ra khỏi cái xe trong bao
nhiêu phút. Hết giờ thì như là gõ kẻng, phải cho nó trở vào xe ngay –
Để nó quen thì phiền lắm – Mẹ nó cười xuê xoa. Hình như em bé biết
thân, biết phận, nó ngoan ngoãn dang hai chân, xỏ vào hai cái lỗ. Có
hôm, Thu còn nhìn thấy nó đứng, hai tay nhấc hẳn cái xe ấy lên và bước
đi như dũng sĩ HecQuyn.
Tuy ở đây đã 10 năm, cô hầu như không biết hết tên của nhà
hàng xóm. Một phần do họ mua mua, bán bán, đổi chủ, phần khác là do
chính cô: Sáng ra khỏi nhà, tối về là đóng cửa, lên gác. Những khi lên
xuống cầu thang, gặp người già thì: Chào bác, gặp người lớn hơn thì:
Chào anh, chào chị, gặp mấy đứa lóc chóc thì cười, nhưng rốt cuộc bác
là ai, anh chị là ai, lóc chóc là ai thì cô cũng … Không biết. Có một
người duy nhất cô biết rất rõ, đó là tổ trưởng tổ dân phố, vì tháng nào
cũng đóng tiền điện, nước cho bác tổ trưởng.
Cuối tuần họp tổ dân phố, hai vợ chồng trung niên vừa chuyển
đến không bao lâu, có hai đứa con đang học đại học, chi phí nhiều mà họ
thì không có việc làm nên xin lập bãi giữ xe cho nhà tập thể ở lối đi
dưới tầng trệt. Khu tầng trệt chỉ có thể để được 35 chiếc xe, vừa đủ
cho mỗi hộ được gởi một chiếc. Giá gởi xe thì 55.000 một tháng, chỉ
bằng hai phần ba gởi bên ngoài, lại lấy dễ dàng, không như khi trước ở
các bãi xe khác, riêng cái chuyện lấy xe cũng mệt: May mắn, nó nằm ngay
lối đi thì khỏe, xui xẻo, nó nằm trong hốc bù tó thì dời xe để dẫn xe
mình ra cũng tiêu hết cơm sáng, cơm trưa.
Nhà tập thể ai cũng vui vẻ vì không phải gửi xe nơi khác, bất
tiện. Bây giờ thì cứ xuống nhà là lấy xe đi, vừa gọn, vừa có bảo vệ
không mất tiền. Có bảo vệ rồi thì đẻ ra chuyện khác.
Trước đây, những người đi sớm, về muộn, có riêng một chìa
khóa cổng. Chỉ những người không có chìa khóa, lâu lâu có việc đột xuất
về trễ, đi sớm, thì hơi phiền phức. Đi sớm thì phải mượn chìa khóa của
người về muộn, về trễ thì gọi người nhà xuống mượn chìa khóa để mở cửa.
Bao giờ cũng bị cằn nhằn vì đánh thức người ta giữa đêm, có lúc, người
ta vờ như ngủ say, gọi mãi cũng không ư hử, đành tự thân vận động, đi
đâu kiếm nhà quen mà làm phiền.
Trên lối đi bây giờ hẹp chỉ còn hai mét, một bên dựng xe
ngang, một bên dựng dọc. Không có chỗ mà làm phòng ốc, ban ngày, bảo vệ
ngồi trông xe, ban đêm, kéo ghế dài ra giữa lối đi mà ngủ. Mọi người
thống nhất một bảng quy định về giờ giấc. Tuy đã xem xét dựa trên công
việc đi sớm, về trễ của mọi người, nhưng cũng có người bất chợt đi về
ra ngoài quy định. Như ngày trước thì mệt rồi, bây giờ thì cứ dộng cửa
ầm ầm, bảo vệ không muốn thức, cũng phải thức, không muốn mở, cũng phải
mở. Bảo vệ bảo họ gởi xe nơi khác, đi bộ về vào mình ên cho tiện thì
xảy ra một trận đấu khẩu ồn ào rằng: Tôi ở nhà tôi, chứ có phải ở tù
đâu mà phải có giờ giấc?
Có người cũng rảnh việc, muốn làm thêm nên gặp vợ chồng bảo
vệ đề nghị làm ca tối. Nhưng tiền đã ít, còn chia năm xẻ bảy, lại phải
bàn giao trách nhiệm nhiêu khê, vợ chồng họ từ chối. Kể từ ngày ấy, khu
nhà tập thể chẳng mấy khi được yên. Hai nhà trở thành mặt trăng, mặt
trời, cải nhau inh ỏi đủ thứ chuyện: Hôm thì Bác già bảo vợ ông bảo vệ
phun nước miếng khi mình đi qua, khi khác thì xô mình té, khi khác cô
trẻ xuống làm dữ vì người nhà từ quê lên, có số điện thoại mà bảo vệ
cũng không thèm kêu dùm, để người nhà già cả phải xách nặng lên mấy
tầng lầu, thật là độc ác … Bên nói có, bên nói không. Tổ dân phố cứ họp
hành liên miên để giải quyết những chuyện từ trên trời rơi xuống như
thế.
Cứ phải trân mình ngồi suốt cả tiếng nghe mọi người nói, Thu
dần biết hết những nhà xung quanh là những ai. Thật là một sự hiểu biết
phải trả giá không ít, nó làm cô càng thấy con người thật phức tạp.
Người ta thì bán bà con xa, mua láng giềng gần. Họ thì giống như ai
cũng bán tuốt, thật là chán. Phiền phức quá, mọi người bèn công kênh
hai người từng dộng cửa ồn ào và cô trẻ hay gây gổ làm ông tổ trưởng và
bà tổ phó. Những tưởng khi có “chức quyền” thì họ sẽ để mọi người yên,
nào ngờ vẫn y như cũ!
Chẳng hiểu mọi chuyện rồi sẽ đến đâu vì tổ không hòa giải nổi, họ lôi nhau lên phường, ra công an.

Có một ngày thức dậy, mình sẽ thấy cái bãi xe biến mất, người
đi sớm, cứ đi sớm, người về muộn, cứ về muộn, vào không được thì cứ
lang thang cho hết đêm cho đáng đời tội về quá trễ …. Và, một hôm nào
đó đi làm về, bỗng phát hiện nhà mình sạch trơn, chỉ còn đôi dép rách
không bán được ở lại, giống như nhà hàng xóm dạo trước, mình sẽ làm sao
nhỉ? – Rồi cô tự cười – Làm sao mặc kệ, hồn ai nấy giữ, thế thôi.

Kết Thúc (END)
Về Đầu Trang Go down
https://12bamu.forum-viet.net
 
Một Góc Sài Gòn
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
12 Bà Mụ  :: Những câu truyện nên đọc :: Truyện ngắn-
Chuyển đến