Vào thời thơ ấu, lúc đó tôi khoảng
8 – 9 tuổi, gia đình dọn đến một vùng quê hẻo lánh để tìm sự yên tĩnh
và không khí đồng quê mát mẻ, thiên nhiên. Mỗi ngày vào sáng sớm ba mẹ
tôi ra đồng làm việc cầy cấy và chăn nuôi gia súc; còn tôi, lúc đó đang
là mùa hè nên chỉ ở nhà trông nom nhà cửa, nhiều khi buồn chán tôi
thường đi ra ngoài dạo mát...
Một hôm đang tung tăng đuổi theo mấy chú bướm thì tôi nghe có tiếng ai
đó đang gọi mình, khi quay lại tôi chỉ thấy một bà già trạc 60 tuổi
đang vẫy tay quắt mình. Tôi đi đến gần thì bà ta mỉm cười và nói:
- Nhà bà ở cách đây không xa. Mỗi ngày bà đều đi bộ ngang qua đây thấy
con chơi đùa vui vẻ trong vườn nên bà không có ý quấy rầy, nhưng hôm
nay bà thấy con chạy về phía căn nhà đó, vừa nói bà vừa đưa tay chỉ về
phía trước, nên bà mới lên tiếng gọi con trở lại... Bà ngừng lại một
vài phút, sau đó bà lấy tay xoa đầu tôi rồi nói tiếp:
- Căn nhà đó rất là ma quái, con không nên đến gần.
Khi nghe đến ma quái, tôi trợn hai mắt lên kinh ngạc hỏi:
- Bà ơi! Sao bà biết.
Bà kéo tôi lại ngồi trên một thân cây nằm ngã gần đó rồi với một giọng chậm rãi bà kể:
Vào khoảng 1880, có một cặp vợ chồng và 3 đứa con gái dọn vào căn nhà
đó ở. Ðứa con gái lớn 8 tuổi, đứa kế 5, và đứa út chỉ được 3 tuổi mà
thôi. Mọi người chung quanh đây ai cũng yêu mến gia đình này, vì cặp vợ
chồng này rất là tử tế và vui vẻ, nhưng đối với đứa con gái 8 tuổi khi
gặp nó ai cũng có cảm giác rằng nó rất kỳ lạ, lạnh lùng và quái dị...
Nhiều khi hai đứa em chơi đùa vui vẻ, đong đưa trên chiếc xích đu ngoài
sân thì đứa con gái 8 tuổi chỉ ngồi đó chăm chăm nhìn với cặp mắt lạnh
lùng băng giá như là nó đang ghen tức vậy đó. Còn khi hàng xóm đến
thăm, nó rất là lễ phép, và không bao giờ cằn nhằn hay hỗn xượt với cha
mẹ, nhưng trên khuôn mặt nó lúc nào cũng nở một nụ cười nham hiểm.
Rồi một hôm, cả gia đình 5 người bỗng dưng biến mất một cách kỳ lạ.
Hàng xóm đều lo lắng hỏi thăm xa gần nhưng không một ai biết gia đình
này đã đi đâu. Cuối cùng họ báo cảnh sát.
Trưởng ty cảnh sát liền ra lệnh cho một nhóm người đến để điều tra. Khi
nhóm này đến lục soát khắp nơi nhưng họ chỉ tìm thấy xác của hai vợ
chồng đã bị người ta giết chết trên giường một cách kỳ bí, còn ba đứa
con thì không thấy bóng dáng nơi đâu. Sau khi kiểm soát trong nhà xong,
họ ra ngoài sân thì thấy ngay bên dưới chiếc xích đu có hai mô đất vừa
mới đắp, đất hãy còn đậm màu và ươn ướt. Cả nhóm hết thảy là năm người
lấy tay bới đất lên. Ðào chừng 1 thước, họ thấy 2 cái xác cứng đơ của
hai đứa nhỏ, còn đứa 8 tuổi họ tìm mãi mà vẫn không thấy nơi đâu. Ai
cũng nghĩ có thể đứa con gái này đã bị bắt cóc rồi. Cả làng đều hồi hộp
lo sợ cho số phận của đứa con gái này, nhưng đến chiều cả làng điều
chấn động bởi một tin từ nơi cảnh sát cho biết rằng sự thật gia đình
này chỉ có hai người con gái mà thôi. Vậy người con gái 8 tuổi này là
ai, không người nào có thể giải thích được... Từ đó, không còn ai đến ở
trong căn nhà này nữa. Nhưng vào những đêm khuya hay những ngày mưa
gió, người ta thường nghe tiếng cười rùng rợn của đứa con gái 8 tuổi
phát ra từ trong nhà bỏ hoang này. Có nhiều người còn thấy bóng dáng
của đứa con gái ngồi trên xích đu đong đưa và cười một cách nham hiểm.
Kể xong câu chuyện bà già đứng lên quay bước đi về. Vừa đi bà vừa nói:
- Nhà bà cách đây chỉ 5 căn. Khi nào rảnh con xin phép cha mẹ đến nhà bà chơi.
Tôi vừa vẫy tay chào, vừa nói:
- Dạ.
Lúc này hoàng hôn cũng vừa buông xuống, những ánh tà dương màu hồng tím
nhuộm khắp cả bầu trời. Xa xa từng đàn chim đang bay về tổ... Và ba mẹ
tôi cũng đã trở về nhà sau một ngày mệt nhọc ngoài đồng áng.
Sau khi ăn cơm tối xong, tôi leo lên gác nhìn sang hướng ngôi nhà mà bà
già đã kể hồi chiều. Dưới ánh trăng lưỡi liềm treo trên nền trời đầy
sao, tôi thấy rõ hơn. Căn nhà này nằm trên một khoảng đất rộng khoảng
một mẫu, xung quanh nhà mọc rất nhiều cỏ dại. Ngoài ra tôi còn thấy
được phía sau khu vườn có chiếc xích đu đã xiêu vẹo, lâu lâu gặp cơn
gió thổi mạnh chiếc xích đu hơi di động một chút. Càng nhìn tôi càng bị
nó quyến rũ, càng khiêu khích trí óc tò mò non nớt của tôi. Cuối cùng
tôi nói với chính mình: “Ngày mai, ta sẽ qua bên đó làm quen với con ma
8 tuổi. Hihihi!”...
Sáng ngày hôm sau, ba mẹ tôi vừa ra khỏi nhà thì tôi cũng khóa cửa lần
mò đi qua căn nhà bỏ hoang cách nhà tôi chỉ một đám cỏ lao và một con
sông cạn. May là lúc đó là mùa hè cây cỏ vàng úa và thưa thớt nên tôi
dễ định được hướng mình đi và không sợ lạc trong đám cỏ lao cao ngất
trời. Chỉ năm phút sau, tôi đã đứng trước căn nhà bỏ hoang. Nhìn tường
vôi, cột trụ gẫy đổ tiêu điều, tôi không dám bước vào sợ nhà sụp đè
chết nên tôi chỉ đứng ở ngoài mà nhìn vào. Ở trong nhà không có tối lắm
vì ánh sáng xuyên qua những vết nứt trên tường và những khung cửa sổ bị
bể kiếng, nên tôi có thể thấy được ở trong nhà còn có vài cái bàn và
vài cái ghế hư hỏng và xiêu vẹo, tất cả đều được phủ bởi một lớp bụi
dầy đặc. Ðang nhìn tới nhìn lui, bỗng nhiên tôi nghe một vài tiếng xột
xoạt ở tầng lầu trên.
À! Tôi quên nói với các bạn là nhà này có hai tầng, nhưng nhìn xa nó giống như một tầng vì tầng trên chỉ như một căn gác nhỏ.
Tôi vội đi thụt lùi ra ngoài hơi xa một chút để nhìn lên tầng thứ hai.
Vừa ngước cổ lên, tôi thấy, qua cánh cửa sổ đã bị rạn nứt nhiều nơi,
một hình bóng của người con gái độ chừng tuổi tôi, với mái tóc đen dài
che một nửa khuôn mặt trắng bệch, đang làm dấu kêu tôi vào nhà. Không
hiểu tại sao lúc đó tôi lại định bước vào nhà nhưng vội đổi ý ngay lập
tức khi thấy đứa con gái ném cho tôi một nụ cười ma quái; thay vì đi
vào căn nhà hoang tôi lại quay lưng nhắm thẳng hướng nhà mình mà chạy.
Vừa chạy tôi vừa nghe thấy giọng cười ác quỷ của nó vang vọng trong đầu
của tôi rất rõ ràng.
Cũng từ đó tôi không bao giờ dám đi ngang hay bén mạng tới căn nhà bỏ
hoang này, kể cả những đứa con nít hàng xóm... Có nhiều đêm đang ngủ,
tôi nghe tiếng cười ma quái đó trỗi lên... Giựt mình thức dậy nhìn dáo
dác tôi mới biết mình chỉ nằm mơ, nhưng mồ hôi cũng đã toát ra đầm
đìa...